Mình đọc những chương tiếp theo của quyển sách trong quá trình lang thang ở Campuchia 4 ngày nên có nhiều thời gian để nghiền ngẫm hơn.
Người dân Việt Nam vẫn hay kêu ca là tại sao giáo dục cứ cải cách hoài, để học sinh suốt ngày lo lắng nên học như nào, thi như nào. Thực tế là ở các nước như Nhật, Mỹ đều vẫn nghiên cứu để cải tiến nền giáo dục sao cho tốt hơn. Nước nào cũng có những vấn đề riêng của mình trong giáo dục và vì giáo dục là lĩnh vực được quan tâm hàng đầu ở bất cứ nước nào nên việc cải tiến là rất quan trọng.
Tuy nhiên, cải cách giáo dục ở mỗi nước lại được tiến hành theo những cách thức rất khác nhau. Quyển sách chỉ ra sự khác biệt này giữa Mỹ và Nhật, từ đó lí giải vì sao giáo dục ở Mỹ không có biến đổi gì trong vòng 100 năm nay và tại sao nền giáo dục của Nhật ngày càng đi lên.
Đầu tiên phải đồng ý rằng
dạy học là một hoạt động văn hóa. Các nhà nghiên cứu đã rút ra điều này khi xem video, không phải là từ sự khác nhau giữa video dạy học giữa các nước mà chính là
sự đồng nhất trong cách dạy của giáo viên trong cùng một nước. Giáo viên trong cùng một nước thì dạy cơ bản là giống nhau. Hoạt động dạy học gần như thay đổi rất ít theo thời gian do những người làm giáo viên đều từng là học sinh, đã lĩnh hội các cách giảng dạy từ khi còn nhỏ và rất nhiều năm sau đó trên ghế nhà trường. Không chỉ có giáo viên nằm trong hệ thống văn hóa đó, học sinh, cơ sở vật chất, phương pháp... theo như cách nghiên cứu trong quyển sách chỉ ra, đều có tính ổn định, chứng tỏ dạy học là hệ thống văn hóa. Mà văn hóa thì không thể đùng một cái nói thay đổi là thay đổi được mà cần phải mất thời gian và cần có sự kiên trì.
Và bây giờ xem xét việc cải cách giáo dục ở hai nước:
Mỹ
Cách thức:
Các nhà nghiên cứu giáo dục Mỹ tiến hành các nghiên cứu để đánh giá và đưa ra giải pháp, sau đó giáo viên được cung cấp giải pháp thông qua những tài liệu hướng dẫn và áp dụng vào lớp học của mình. Những công cuộc cải cách này cứ được tiến hành hết lần này đến lần khác.
Kết quả:
Gần như không có thay đổi gì, thậm chí còn tệ hơn.
Lí do:
Giáo viên được hướng dẫn về công cuộc cải cách một cách sơ sài và không nhận được hỗ trợ trong quá trình thực thi nên giáo viên hiểu sai về việc thực thi đó. Giống như câu chuyện: những nhà truyền giáo được yêu cầu hướng dẫn người dân Yemen chuyển lên ngồi ăn trên bàn thay vì ngồi dưới đất; khi người ta đến khảo sát kết quả thì thấy rằng người dân Yemen đúng là ngồi trên bàn để ăn nhưng là trên cái bàn úp ngược 4 chân lên trời :)
Những nhà nghiên cứu không phải người giảng dạy nên họ không thực sự hiểu vấn đề thực sự của giáo viên & học sinh. Họ thường dựa trên những con số để đánh giá và đưa ra giải pháp mà không có sự đóng góp của giáo viên trong nghiên cứu dẫn đến kết quả nghiên cứu xa rời thực tế còn giáo viên không hiểu rõ tinh thần cải cách nên thường thực hiện không đúng, không tới và khi thực hiện không có hiệu quả, dễ bị nản lòng.
GV không chia sẻ và học hỏi lẫn nhau. Giáo viên lấy lí do sự khác biệt giữa mỗi HS nên không thể áp dụng cách của GV này cho GV kia, cách dạy của GV là tùy thuộc vào GV, chương trình dạy thậm chí cũng rất khác nhau giữa các GV nên việc cải cách giảng dạy gần như không được chia sẻ, kế thừa giữa các GV.
Nhật
Cách thức:
Ở Nhật có một hoạt động nghiên cứu bài học gọi là
kounaikenshu. Tất cả giáo viên đều phải tham gia hoạt động này và nó được tiến hành đều đặn hàng tuần, hàng tháng, hàng quý ở nhiều quy mô khác nhau, nhỏ nhất là trong 1 nhóm giáo viên trong cùng bộ môn. Trong hoạt động này, giáo viên sẽ thảo luận về một chủ đề nào đó, thường là các vấn đề rất nhỏ trong một bài học cụ thể nào đó. Quy trình như sau:
Đưa ra vấn đề -> Thảo luận giải pháp -> Thử nghiệm tại lớp học -> Đánh giá và thay đổi -> Thử nghiệm nhiều lần tiếp theo tại lớp học -> Chia sẻ tại hội thảo quy mô lớn hơn và xuất bản.
Đọc cụ thể một ví dụ mới thấy là giáo viên Nhật họ quan tâm đến từng chi tiết rất bé. Chỉ đơn giản như bài toán lớp 4 có nhắc đến số lượng thành viên trong gia đình, GV sẽ thảo luận nên lấy con số như nào cho phù hợp.
Kết quả:
Các vấn đề được đưa ra rất nhỏ nên việc cải cách cũng chỉ có kết quả rất nhỏ, tuy nhiên chính vì kiên trì thực hiện những thay đổi nhỏ mà việc giáo dục của Nhật cứ vậy mà đi lên.
Lí do:
Giáo viên đóng vai trò chính trong việc cải cách giáo dục. Họ hiểu vấn đề trong lớp học, họ cùng tìm giải pháp và có cả lớp học để thử nghiệm những cải cách đó. GV Nhật nghĩ rằng: "Nếu họ không làm nghiên cứu bài học thì họ không phải giáo viên", tức là hoạt động cải tiến việc giảng dạy là một phần cv tất yếu của GV Nhật.
GV có môi trường để học hỏi, chia sẻ để cùng tiến bộ. Các buổi nghiên cứu bài học mặc định là hoạt động của GV ở tất cả các trường ở Nhật. Chương trình ở Nhật thì đồng nhất trên cả nước nên các kết quả cải tiến nghiên cứu ra có thể áp dụng ở trên khắp nước Nhật.
Kết luận
Rõ ràng dạy học là một hoạt động văn hóa nên cứ tiếp tục áp dụng cách làm của Mỹ thì rất khó để thay đổi.
Vậy Mỹ có thể áp dụng cách làm của Nhật hay không? Theo như quyển sách nói thì người Mỹ thích những gì nhìn thấy ngay được kết quả, những cải cách hoành tráng, quy mô lớn, nên cơ bản là khó áp dụng. Quyển sách sẽ chỉ ra cách áp dụng. Mình sẽ đọc và update trong phần tiếp theo.
Còn Việt Nam?
Trong lúc đọc quyển sách này, mình nghĩ về 2 thứ: việc cải cách giáo dục ở VN và dự án giáo dục trực tuyến mình đang làm.
1. Cải cách giáo dục ở VN hiện tại
Các bác ở trên vẫn cố gắng cải cách bằng rất nhiều cách khác nhau: cải cách sách giáo khoa, cải cách chương trình thi, cập nhật công nghệ vào giảng dạy... mà có vẻ cũng loay hoay chưa biết sẽ đi đâu về đâu, học sinh hoang mang, giáo viên bối rối, gia đình lo sợ, xã hội chỉ trích...
Vấn đề của VN có vẻ khá giống vấn đề của giáo dục Mỹ trong việc cải cách giáo dục. VN có nên học hỏi Nhật trong việc cải cách? Với văn hóa làm việc quy củ, kỉ cương như người Nhật, việc gì thấy cũng có thể, còn VN, liệu có áp dụng được cách đấy? Mình cũng không biết nữa, nhưng mình hi vọng sẽ tìm được gì đó sau khi đọc xong cuốn sách.
2. Công việc mình đang làm
Cơ bản là cũng gặp vấn đề tương tự. Thay vì giải quyết những vấn đề bé xíu đang tồn tại, mình cứ bị mơ mộng những cái cao xa đâu đó, hết thay đổi định hướng này đến định hướng khác. Rút cục là vấn đề thì vấn còn đó, thậm chí nảy sinh nhiều vấn đề mới mà không bao giờ giải quyết được.
Phần 3 - Hướng nào cho giảng dạy Toán tại Mỹ